Bạch lão gia lại giáo huấn Bạch Thế Huân một trận, sau đó mới rời đi.
Qua một lúc lâu, đợi đến khi cả căn hộ yên tĩnh lại.
Bạch Thế Huân mới đi đến trước tủ quần áo, mở cửa, " Phương Tử Thiến, ông nội đi rồi, cô có thể ra ngoài được rồi."
Phương Tử Thiến lập tức chui ra, mở to miệng hít thở.
"Hô…. hô…. Sắp ngạt chết tôi rồi! Đều tại anh! Hôm nay ông tới, sao anh không nói sớm? Hại tôi suýt chút nữa bị ông phát hiện!"
Bạch Thế Huân trừng cô một cái, "Nếu tôi mà biết, tôi nhất định sẽ không đưa cô về đây! Hơn nữa, cô suýt nữa ngạt chết thì nên tự trách mình mới đúng? Nếu không phải cô tự chui vào tủ quần áo, sao có thể ngạt chết?"
Phương Tử Thiến nói: "Nếu tôi không trốn vào đó, anh định giải thích lí do tôi ở nhà anh như thế nào? Bàn công việc? Nếu như ông hoài nghi tôi và anh có quan hệ, tôi sẽ xong đời!"
Nghe được lời này, sắc mặt Bạch Thế Huân đen như đít nồi.
"Ý cô là sao? Tôi thật sự đáng sợ vậy sao?"