Sau đó, anh lái xe về công ty tìm Phương Tử Thiến tính sổ với cô sau khi anh bắt hụt cô.
Trên người anh hiện tại đều dính nước chanh, đã vậy trên đầu còn có hai lát chanh nhìn rất buồn cười, vậy mà mọi người xung quanh còn tán thưởng nó nữa chứ.
Việc mất mặt này đều là do một tay cô ban tặng cho anh.
Sắc mặt của Bạch Thế Huân càng ngày càng trở nên khó coi.
Phương Tử Thiến có chút sợ hãi, không dám lấy cứng chọi cứng với anh.
Cười khan hai tiếng: " Khụ khụ, Bạch nhị thiếu, anh là đại nhân sao phải tính toán chi li như vậy? Chẳng qua chỉ bị tạt một ly nước thôi sao? Chuyện đó thì có gì lớn đâu chứ. Anh cứ coi như mình tham gia thử thách ngâm nước đá, cống hiến một chút sức lực cho việc trị liệu đông lạnh…."
Bạch Thế Huân đứng im, lạnh lùng nhìn sang cô.
Phương Tử Thiến cảm thấy bản thân đã dùng hết từ ngữ đẹp đẽ để nói với anh.