Thật sự không nghe nổi nữa.
Nếu nghe người phụ nữ này nói tiếp, sớm muộn gì cũng bị tức chết!
Mục Diệc Thần hôn cuồng nhiệt người trong lòng, thậm chí còn còn có chút thô bạo.
Nhưng nếu như không làm thế, hắn thật sự không biết phải phát tiết những sợ hãi, lo lắng và sự khổ sở khi không được cô tin tưởng trong mấy ngày nay thế nào.
Lạc Thần Hi dường như ý thức được bản thân mình làm sai, cho nên không hề tránh né như bình thường mà ngược lại còn duỗi tay ra ôm lấy cổ hắn.
Ngoan ngoãn ngửa đầu để cho hắn hôn.
Thật lâu sau Mục Diệc Thần mới buông môi cô ra.
Tràn hai người chạm nhau.
"Đồ ngốc này, hiện tại, anh tin em, còn em, em tin anh nhiều hay ít?
Lạc Thần Hi giật mình, muốn nói gì đó "Em…."
Nhưng mà khi cô vừa hé miệng thì đã bị Mục Diệc Thần cắt lời.
"Đừng nói, anh sợ bị em làm cho tức chết! Tóm lại, hôm nay anh phải phạt em thật nặng, nếu không em sẽ không biết được cái gì gọi là bài học."