Lạc Thần Hi lại vắt não mình, nhớ lại những chuyện bản thân đã từng làm.
Nghĩ cả nửa ngày cô vẫn không nhớ ra chút đầu mối nào.
Nhưng mà, sợi dây nịt nằm trên mông cô không ngừng ép cô phải vận dụng đầu óc, tìm đủ loại vấn đề trên người mình ra.
"A… Chuyện kia… Em không nên đem trâm cài áo của anh tặng em đi quyên tặng cho phiên đấu giá…."
"Tiếp tục!"
"Hả? Còn nữa? Còn có… Em.. Đêm hôm đó em không nên ghét bỏ anh vì không đem theo nhẫn kim cương, từ chối lời cầu hôn của anh…."
"Đồ ngu ngốc này, điều anh muốn nói không phải là việc cầu hôn!!"
"Nhưng mà… A, được rồi, nếu anh nói không phải thì…"
"Còn nữa thì sao?"
"Gì?? Còn gì nữa?!"
Lạc Thần Hi mở to hai mắt, vẻ mặt mù mịt.
Cô tự cảm thấy cô đã kiểm điểm kỹ càng bản thân rồi, thậm chí kiểm điểm đến mức mỗi một sợi tóc mọc chỗ nào cô cũng kiểm cho đúng, sao lại còn nữa được?!