Lạc Thần Hi giãy giụa thân thể, muốn xoay người lại đối mặt với Mục Diệc Thần.
Nhưng mà Mục đại thiếu gia nhìn ra được ý đồ của cô, dùng sức đè bả vai cô lại, không cho cô quay người.
"Đừng nghĩ bản thân làm nũng, bán manh một tí là trót lọt! Tiếp tục nói rõ cho anh, nói rõ xem em đã ở đâu?"
"Sai… sai chỗ nào sao…"
Khóe môi Lạc Thần Hi giật một cái.
Vì sao bé con nhà bọn họ làm nũng, bán manh như vậy có tác dụng mà đến khi cô nũng nịu, bán manh lại không hề có tí tác dụng nào thế?
Không còn cách nào khác, Mục Diệc Thần hạ quyết tâm phải dọa cho lá gan lớn của người phụ nữ này nhỏ lại.
Dù cho cô làm trò thế nào hắn cũng không buông tay.
Giọng nói lạnh băng từ sau lưng cô vang lên "Nghĩ cho kỹ lại rồi trả lời, nếu không thì…."
Sợi dây nịt thô ráp chậm rãi chuyển động phía sau mông cô mấy lần.
Tràn đầy uy hiếp.