Rất nhanh, tất cả nút của áo sơ mi đều bị cởi ra.
Mục đại thiếu gia rút vạt áo trong lưng quần ra.
Vạt trước của chiếc áo đã mở rộng, lộ ra thân thể cơ bắp hoàn mỹ của hắn.
Lạc Thần Hi cắn môi, muốn lên tiếng kháng nghị nhưng lại không nói được câu nào.
Ô ô….
Chồng cô sao lại đẹp đến vậy?!
Nhưng mà, cả hai người họ còn chưa nói chuyện rõ ràng mà, sao hắn lại cởi quần áo như thế, có phải là quá phạm luật rồi không?!
Sau khi Mục Diệc Thần cởi xong nút áo thì ngón tay hạ xuống, dừng ở dây nịt của mình.
Ngón tay hắn ở đầu dây nịt đùa giỡn một chút, sau đó mở ra, nắm lấy đầu dây kéo dây nịt ra khỏi lưng quần.
Sau khi ý thức được Mục Diệc Thần muốn làm gì thì gương mặt của Lạc Thần Hi càng thêm đỏ hơn.
"Mục Diệc Thần! Anh… Anh còn muốn cởi nữa à! Anh dừng tay đã, em có chuyện muốn nói với anh…."
Hôm nay cô đến tìm Mục Diệc Thần là vì có chuyện muốn nói.