Lạc Thần Tâm dù sao cũng là người thường xuyên tiếp xúc với đàn ông, cho nên một tiếng gọi "chồng à" kia được cô ta gọi rất thoải, trầm bổng, lẳng lơ đến tận tương cốt.
Lạc Thần Hi núp một bên nghe được, cô có cảm giác như cả người mình đều nổi hết da gà da vịt.
Cô nhịn không nổi mà phun mấy bãi nước bọt trong lòng "Chồng? Cô ta gọi ai là chồng? Cô ta và Mục Diệc Thần có kết hôn rồi sao? Hắn có cầu hôn với cô rồi sao?"
Tuy miệng nói thế nhưng trái tim cô đã muốn nhảy lên tới cổ họng rồi, cô đang rất hồi hộp.
Cô không nghĩ đến, Lạc Thần Tâm vậy mà lại là một người đê tiện lẳng lơ.
Mặc dù cô rất tin tưởng Mục đại thiếu gia, nhưng mà nhìn bề ngoài có thể thấy được Lạc Thần Tâm và cô giống nhau như đúc!
Hơn nữa, cô ta còn nũng nịu hơn cả cô!
Nếu như Mục Diệc Thần không nhận ra được, có khi thật sự sẽ mắc câu cô ta.