Mục Diệc Thần dùng sức nhấn mạnh.
Nói là thuyết phục bé con, chi bằng nói là hắn đang tự thuyết phục chính mình.
Trong khoảng thời gian này, cứ đến tối là hắn không thể ngủ yên nổi, chỉ cần vừa nhắm mắt thôi thì sẽ gặp ác mộng ngay.
Dưới tình trạng này khiến cho hắn không thể nào chăm sóc cho bé con được.
Chỉ đành để cho Mục Diệc Lăng dẫn bé con đến nhà cậu ta.
Nghĩ đến đây, hắn nâng mắt trừng Mục Diệc Lăng một cái.
Mục Diệc Lăng nhìn ánh mắt của anh trai mình, lập tức biết anh trai mình đang không vừa lòng vì mình dẫn bé con đến công ty, xém chút nữa đã dọa sợ công chúa nhỏ rồi.
Nhưng mà, có trời đất làm chứng, cậu ta cũng không còn cách nào mới làm vậy mà!
Ngày đầu tiên bé con đến nhà cậu ta, bé con và mấy con chó cậu ta nuôi trong nhà chơi đùa với nhau rất vui vẻ.
Mục Diệc Lăng lúc đó có cảm giác cậu ta chính là một người trông trẻ tài ba, cho nên lập tức vỗ ngực cam đoan với anh trai mình là sẽ chăm sóc bé con thật tốt.