Lúc này cô vô cùng muốn có người ném tiền ra chà đạp cô!
Càng nhiều càng tốt!
Nếu không thì sau khi đi khỏi Thịnh gia, trên người không có đồng nào, ngay cả điện thoại cũng không có, cô làm sao có thể liên lạc với Mục Diệc Thần?
Vì vậy mà cô không chớp mắt lặp đi lặp lại nói bản thân mình "yêu tiền"!
Kết quả, Thang Vân Phi vẫn không mắc câu??
Lạc Thần Hi cũng không rối lên.
Không có tiền thì không có tiền.
Có thể nhân cơ hội này đi khỏi Thịnh gia mới là quan trọng nhất.
Cô chậm rãi từ giường đứng dậy, bởi vì vết thương trên chân vẫn còn đau cho nên bước đi có chút khó khăn.
Cô cố gắng nhịn xuống đau đớn, chuẩn bị bước ra ngoài.
Bỗng nhiên giọng nói lạnh băng của Thịnh Dục lại vang lên "Thang Vân Phi! Cô đang làm cái quái gì thế?! Ai cho phép cô vào đây?"
Thang Vân Phi và Lạc Thần Hi đồng thời cứng người.