Thịnh Dục thấy vẻ mặt cô đang vô cùng kích động, lại muốn nhân lúc lửa cháy đổ thêm dầu.
"Thần Hi, cô nên chấp nhận sự thật…"
"Sự thật? Sự thật chính là… Cái tờ báo này không hề có một chữ đáng tin!"
Trên mặt Lạc Thần Hi đầy vẻ tức giận và cương quyết, cô không vui nói "Mục Diệc Thần không phải người như vậy! Những tin tức này cũng là do những con chó săn kia tung tin đồn thất thiệt, chỉ có một tấm ảnh như vậy làm sao đủ nói lên hắn và Lạc Thần Tâm vô cùng thân mật được? Nói không chừng là do Lạc Thần Tâm tự mình đem ảnh đến tòa soạn để đăng tin lên báo, muốn công khai chuyện cô ta và Mục Diệc Thần đã kết hôn!"
Thịnh Dục nhíu mày "Thần Hi, cô tỉnh táo một chút được không? Sự thật đã phơi bày ngay trước mắt rồi mà cô vẫn cố gắng bào chữa cho Mục Diệc Thần sao?"
"Tôi rất tỉnh táo! Thịnh tổng, nếu như ngài còn nói những lời như thế thì đừng trách tôi trở mặt!"
Khuôn mặt nhỏ của Lạc Thần Hi nghiêm túc lại, không chút khách khí nào nói ra.