Mục Diệc Thần đen mặt tại chỗ.
"Cái gì mà tên đàn ông cặn bã? Cái gì mà tác phong kinh điển? Trong đầu cậu rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì thế?"
Bạch Thế Huân tặc lưỡi hai cái "Chẵng lẽ sai à? Nếu không thì cậu hỏi chuyện này làm gì hử? Cậu thật sự đã ở bên ngoài….? Vậy thì coi như cậu quá cặn bã rồi, người ta đã sinh cho cậu một công chúa nhỏ đáng yêu như vậy, lại còn hết mực săn sóc cho cậu, lại vô cùng dịu dàng nữa chứ. Không giống như mấy cô gái ở ngoài xã hội bây giờ, họ còn hung tàn hơn cả đàn ông..."
Cậu ta nghĩ tới "mấy cô gái" mà âm thầm cắn răng.
Mục Diệc Thần nhíu mày "Cậu đang nói linh tinh gì thế? Tôi đi ngoại tình? Cậu cho rằng ai cũng giống cậu à?"
Bây giờ hắn chỉ có mỗi vợ hắn thôi!
Sau này cũng sẽ không đi tìm phụ nữ khác.