Cô ta làm sao biết thắt tóc cho con nít chứ?
Ngay lúc Lạc Thần Tâm không biết phải làm sao thì bé con lại chu môi lên, ngoảnh đầu đi.
"Đường Đường không muốn dì thối thắt tóc, không muốn dì thối đưa đi, con muốn cô cô đưa đi!"
Bé vừa nói vừa chạy đến bệnh cạnh Mục Vi Vi, duỗi bàn tay nhỏ nhỏ ra ôm lấy đùi cô cô.
Mục Vi Vi thụ sủng nhược kinh.
"Đường Đường, con muốn cô cô đưa con đi?"
Bé con gật đầu, sau đó còn hôn lên mặt cô nàng một cái.
Mục Vi Vi hạnh phúc đến muốn ngất xỉu!
Từ sau khi chị dâu được gả đến thì cô nàng đã bị bé con phớt lờ đi, đã lâu lắm rồi không nhận được đãi ngộ thế này.
Nếu là mấy tháng trước, cô nàng có thể cướp được sự chú ý của bé con từ trong tay chị dâu thì cô nàng đã mừng muốn chết được.
Nhưng mà, hiện tại Mục Vi Vi đang mong đợi và chị dâu giúp cô nàng may vũ phục tốt nghiệp.
Cho nên cô nàng không hề cảm thấy đắc ý, ngược lại có hơi lo lắng.