Lạc Thần Hi nghiêng người, đúng lúc Đàm Nguyệt Như bước xuống lầu, bỗng nhiên đẩy bánh bao nhỏ một cái.
Lần này, cô cố ý dùng lực một chút
Bánh bao nhỏ lại bị đẩy ra một lần nữa, mông ngã xuống dưới đất.
Hơn nữa, lần này, bé ngã so với lần trước còn nặng hơn nhiều, trên mông truyền đến sự đau đớn rõ rệt.
Nước mắt trong nháy mắt hiện ra, xung quanh đôi mắt to tròn.
Lạc Thần Hi hít sâu một hơi, không có đi đến ôm lấy bé.
Mà vừa quay đầu nhìn về phía Đàm Nguyệt Như đứng trên thang lầu.
Lúc cô đẩy bánh bao nhỏ, bảo đảm Đàm Nguyệt Như có thể nhìn thấy động tác của cô không sót một chút gì.
Đúng như dự đoán, Đàm Nguyệt Như nhìn thấy mọi chuyện xảy ra bên cạnh sô pha, thì ngay lập tức thay đổi sắc mặt, bước nhanh đến chỗ các cô.
Lạc Thần Hi lùi về phía sau hai bước.
Trong lòng có chút rầu rĩ.