Bạch Tâm Hinh đột nhiên hiểu ra, sắc mặt sợ hãi.
"Không! Không được! Các anh không được đến đây! Cứu mạng, cứu mạng a! !"
"Câm miệng! Cô yên tĩnh một chút, thì còn có thể có chút đáng thương, nếu không thì…khà khà…"
Mấy cái vệ sỹ cùng nhau bước lên, vài lần đã cởi hết quần áo của Bạch Tâm Hinh ra.
"Đừng mà... ! ! !"
Tiếng kêu thảm thiết vang vọng ở trong phòng, nhưng không truyền ra ngoài dù chỉ một chút...
…
Đêm khuya đen kịt.
Cảm giác nóng rực, từ bụng dưới dâng lên trên, xông thẳng lên trán.
Cả người bủn rủn vô lực.
Lạc Thần Hi liều mạng ngước đầu lên mà hít thở, nhưng lại cảm thấy hô hấp càng ngày càng khó khăn...
"Bảo bối, em thật ngọt... Đẹp quá..."
Tiếng nói khàn khàn rõ ràng của người đàn ông đã rơi vào cảm xúc mãnh liệt, vang lên bên tai của cô.
Lạc Thần Hi có chút hoảng hồn, âm thanh này, cảm thấy hơi quen thuộc...