Trong căn phòng âm u dưới mặt đất,
Bạch Tâm Hinh bị trói cả tay lẫn chân, cuộn mình ở trong một góc.
Cô ta không ngừng giãy dụa trên mặt đất, trong miệng còn không cam lòng mà kêu gào, "Lạc Thần Tâm! Cái con ả đê tiện chết tiện này! Nhanh thả tôi ra! Nhanh thả tôi ra! Bạch gia chúng tôi không phải người mà cô có thể chọc đến đâu, chờ tôi tìm được anh hai, thì cô sẽ xong đời!"
Lạc Thần Tâm lạnh lùng liếc nhìn cô ta.
"Phí lời quá đi, khiến cho cô ta câm miệng đi!"
Một cái vệ sỹ đi đến, tát Bạch Tâm Hinh một cái thât mạnh.
Gò má của Bạch Tâm Hinh lập tức sưng lên, khóe miệng tràn ra máu tươi.
Vệ sỹ dùng băng dính trực tiếp bịt miệng cô ta lại.
"A a... A a a..."
Bạch Tâm Hinh phẫn hận, làm thế nào cũng không phát ra được âm thanh.
Nhìn thấy vẻ mặt dữ tợn của bọn vệ sỹ, lúc này, cô ta mới chính thức cảm thấy sợ sệt.