Bạch Tâm Hinh cũng đã suy nghĩ kỹ, muốn thừa dịp lúc Mục Diệc Thần ly hôn, an ủi người đàn ông bi lụy vì tình này.
Cho hắn biết, rốt cuộc ai mới là người phụ nữ đối xử tốt với hắn!
Nhưng, cô ta cứ bị Bạch Thế Huân phái người trông chừng, ngay cả cửa lớn của biệt thự cũng không bước ra được!
Cô phẫn hận đến mức đập phá hết cái này đến cái khác trong phòng.
Vệ sỹ bên ngoài không nhìn nổi, đẩy cửa đi vào, khuyên nhủ: "Đại tiểu thư à, cô đừng đập phá, làm như thế ngoại trừ vệ khiến bản thân mình tức giận, thì có lợi ích gì cơ chứ? Nhị thiếu gia sẽ không mặc kệ cô đâu, chỉ cần cô yên tâm ở nước F mà tĩnh dưỡng một quãng thời gian, nhị thiếu gia nhất định sẽ đón cô trở về mà."
"Anh biết cái gì hả? Tôi muốn bây giờ..."
Tiếng kêu cuồng loạn của Bạch Tâm Hinh im bặt.
Bởi vì, cô ta bỗng nhiên nhìn rõ mặt mũi của người vệ sỹ này.
Người này cô ta vẫn còn ấn tượng, nhớ năm đó, đã từng là vệ sỹ cũ của Bạch gia, rất được Bạch lão gia coi trọng.