Bạch lão gia bước vào văn phòng, không khỏi sững sờ.
Trước bàn làm việc, Phương Tử Thiến ngồi thẳng.
Bạch Thế Huân ngược lại đứng ở sau lưng cô, giống như một thư ký
"Hai đứa..."
Bạch Thế Huân như thể vừa mới phát hiện ra Bạch lão gia, lộ ra vẻ kinh ngạc, nhanh chân bước đến đón tiếp.
"Ông nội, sao ông lại đến đây?"
Bạch lão gia cau mày, "Các cháu ở..."
Phương Tử Thiến lúc này mới đứng lên, vẻ mặt kinh hoảng, "Lão gia, thật xin lỗi, vừa nãy Nhị thiếu gia có bản thảo, nên để cho thuận tiện, thì cháu trực tiếp ngồi đây luôn."
Bạch lão gia nghi ngờ đánh giá hai người, cuối cùng hắng giọng một cái.
"Đang thương lượng công việc thì tốt rồi. Gần đây công ty tăng trưởng rất nhanh, khổ cực cho cô, Phương thư ký."
"Lão gia quá khen, chủ yếu do Nhị thiếu gia anh minh sáng suốt, cháu chỉ làm việc nên làm mà thôi."
Phương Tử Thiến âm thầm thở phào nhẹ nhõm.