Mục Diệc Thần vậy mà kéo váy của cô lên.
Lạc Thần Hi cực kỳ chấn kinh, cả người như con tôm mà nhảy lên.
"Không được nhúc nhích!"
Bàn tay lớn của Mục Diệc Thần đặt trên mông vểnh cao của cô, lập tức xoa vài cái.
"Mục... Mục Diệc Thần, anh... anh rốt cuộc muốn làm cái gì hả? Nhanh bỏ tay của anh ra!"
Âm thanh của Lạc Thần Hi run rẩy.
Bàn tay nóng rực mạnh mẽ, chạm vào da thịt non mềm, không có bất kỳ khoảng cách nào cả.
Khiến cho cô nổi da gà cả người.
Mục Diệc Thần không có nghe cô nói, bàn tay đặt trên vị trí kia của cô vô cùng trắng trợn, còn tràn ngập sự uy hiếp mà ép xuống phía dưới.
Lạc Thần Hi lập tức kêu thành tiếng: "Mục Diệc Thần, anh dám đánh tôi sao! Tôi cho anh biết, chỉ có loại đàn ông không có bản lĩnh, mới đánh phụ nữ mà thôi!"
Động tác của Mục Diệc Thần dừng lại, sắc mặt âm trầm đi.
"Ai nói với cô, tôi muốn đánh cô hả?"
"Nhưng, anh… anh… "
Lạc Thần Hi lè lưỡi.