Tầm mắt của Lạc Thần Hi rơi vào trên ly rượu, không nhúc nhích.
Ngô Linh San thấy thế, thì lập tức nâng ly rượu của chính mình lên.
"Tôi uống trước nhé!"
Ngửa đầu, uống sạch một hơi.
Sau đó, nhìn về phía Lạc Thần Hi một lần nữa.
Mời rượu cũng đã cụng ly rồi, còn bị người ta uống trước một bước, thực sự không có gì để nói nữa.
Mà thuốc này có hiệu quả rất tốt, chỉ cần uống một hai ngụm, cũng đã đủ rồi.
Lạc Thần Hi vươn tay, cầm ly rượu lên.
Ngô Linh San hưng phấn, suýt chút nữa không khống chế được vẻ mặt.
Nhưng ai mà ngờ, ngón tay của Lạc Thần Hi hơi động một chút, nâng tay đẩy chiếc ly sang một bên.
Sắc mặt của Ngô Linh San ngay lập tức khó xem ra, "Cô… cô đang xem thường tôi sao?
Lạc Thần Hi cười cợt, "Thật xin lỗi nhé, tôi uống không quen với rượu đỏ nhãn hiệu này, nãy có Thịnh tổng ở đây, nên tôi ngại ngùng không nói. Vẫn nên đổi một cái khác đi."