Gương mặt của Lạc Thần Hi đỏ hồng trong nháy mắt, cũng không dám bước vào cửa!
Bánh bao nhỏ nhà cô quả nhiên là con ruột của Mục đại thiếu mà.
Có thể tự bổ não như vậy!!
Bọn họ tạo người lúc nào cơ chứ?
Đơn giản chỉ hôn mà thôi. . . còn chỉ có một cái mà thôi đấy.
Cô đột nhiên có cảm giác muốn xoay người bỏ trốn.
Nhưng, Đàm Nguyệt Như đã nhìn ngay thấy cô.
"Con dâu, con đứng ở cửa làm gì vậy hả? Mau vào đi."
Lạc Thần Hi chỉ có thể chậm rãi đi vào, "Khụ khụ, mẹ à. . ."
Ánh mắt của Đàm Nguyệt Như rơi trên bờ môi sưng đỏ của cô, không nhịn được lắc đầu, "Sao hai con lại kết thúc nhanh như vậy? Không phải thằng nhóc thối tha nhà chúng ta sẽ… có vấn đề gì đấy chứ? Con dâu à, con không cần rụt rè, nói cho mẹ biết đi! Có bệnh thì phải chữa đấy, không thể giấu bệnh sợ bác sỹ được đâu?"
Không phải như thế, thì lúc nào bà mới ôm được cháu cơ chứ?
Vấn đề?
Vấn đề gì cơ chứ?