Dưới tình thế cấp bách, Lạc Thần Hi đột nhiên thông suốt.
Ôm lấy cái cổ của Mục Diệc Thần, nhón chân lên.
Bỗng nhiên ngăn chặn luôn dáng môi hoàn mỹ của người đàn ông này.
Trên môi truyền đến xúc cảm mềm mại quen thuộc, Mục Diệc Thần sửng sốt một chút.
Lập tức, con ngươi đen nheo lại.
Lạc Thần Hi hôn hắn một lúc lâu, mới phát hiện ra người đàn ông này không hề phản ứng lại.
Thậm chí mím thật chặt môi, dáng vẻ không hề bị lay động.
Tại sao lại như vậy chứ?
Bình thường không phải cô chỉ cần tùy tiện hôn hai lần, thì Mục đại thiếu sẽ có biểu hiện cầm thú hay sao hả?
Phía sau, truyền đến tiếng thở ra đầy kinh ngạc của các cô gái trên đường.
"Oa, chiếc xe này nhất định là xe của nhà giàu quyền thế rồi? Vừa nhìn thì đã biết rất đắt đỏ!"
"Người đàn ông ở bên cạnh là chủ xe này phải không? Thật đẹp trai mà, thật sự đẹp trai mà! Hóa ra trên thế giới này thật sự có cực phẩm cao to đẹp trai nhiều tiền như vậy sao!"