Chuyện Bạch Tâm Hinh bị bắt, Mục Diệc Thần chưa từng đề cập qua với cô.
Cô cũng chỉ biết được từ miệng của Mục Vi Vi và Bạch Thế Huân mà thôi.
Mục Diệc Thần liếc nhìn cô, "Làm sao cô biết? Ai nói với cô hả?"
Đôi mắt của Lạc Thần Hi đảo một vòng, "Ngày hôm nay lúc anh không có ở đây, thì Bạch nhị thiếu có tự đến đây tìm tôi, bảo tôi cầu xin anh thả người."
Sắc mặt của Mục Diệc Thần ngay lập tức lạnh đi mấy phần.
"Bạch Thế Huân lại đến tìm cô sao? Vậy cô chuẩn bị thay Bạch Tâm Hinh cầu xin sao hả?" Hắn khinh bỉ cười một tiếng, "Thật là một người phụ nữ ngớ ngẩn, cô quên Bạch Tâm Hinh khiến cô thảm thế nào rồi sao hả? Người khác chỉ tùy tiện nói có vài câu, thì lòng thông cảm của cô dâng trào rồi à, có phải đầu óc bị bệnh hay không hả?"
Lạc Thần Hi mếu máo.
Dù bị mắng, thế nhưng, cô nghe ra được, Mục đại thiếu đang quan tâm cô.
Chỉ là cái giọng điệu này...
Ai, trong nhà có người đàn ông ngạo kiều mà, không cứu nổi đâu!