Đàm Nguyệt Như cầm một chiếc hộp đựng thức ăn lên, đi vào trong phòng bệnh.
Mục Diệc Thần lập tức đứng lên, chặn trước giường.
"Mẹ, sao mẹ lại đến đây chứ?"
Bước chân của Đàm Nguyệt Như dừng lại, lườm hắn một cái, "T6en nhóc thối tha này? Con dâu của mẹ nằm viện, sao mẹ không thể đến thăm được chứ?"
Mục Diệc Thần kinh ngạc trợn tròn hai mắt, nói không ra lời.
Đàm Nguyệt Như đẩy hắn ra, "Con đứng sang một bên đi, đừng làm trễ thời gian con dâu và cháu gái của mẹ ăn cơm. Hai người đã không ăn cơm nguyên một đêm, bụng rỗng đến bây giờ làm sao đây hả? Con chịu trách nhiệm được sao hả?"
Mục Diệc Thần: "..."
Bà Đàm à, con ruột của bà cũng một đêm không ăn cơm, sao bà không tìm hiểu một chút chứ?!
Nhưng mà, Đàm Nguyệt Như ngay cả liếc mắt nhìn hắn cũng không cho, trực tiếp đi đến giường bệnh.
Bánh bao nhỏ nhìn thấy bà, lập tức cảnh giác ngồi thẳng người, ôm lấy cánh tay của Lạc Thần Hi.