Lạc Thần Hi không nhìn khuôn mặt đen sì của Mục Diệc Thần.
Ôm chặt bánh bao nhỏ.
Bánh bao nhỏ nhà cô đúng là quá tâm lý luôn, không uổng thương bé nhiều như vậy!
Mục Diệc Thần hít một hơi thật sâu, quay người lại, thì đi vào phòng tắm của phòng bệnh hạng nhất.
Hai mươi phút sau.
Mục Diệc Thần xuất hiện một lần nữa, đã là một người nhẹ nhàng khoan khoái sạch sẽ.
Trên giường hai mẹ con nhà họ đã ngủ say, hai khuôn mặt tương tự nhau một lớn một nhỏ, ôm nhau thân mật đến mức không có một kẽ hở.
Ánh mắt của Mục Diệc Thần ngay lập tức trở nên dịu dàng.
Hắn vén chăn lên, bò lên giường.
Lần này không ai quấy rối, thật tốt mà!
Khóe miệng của Mục đại thiếu cong lên, ôm cả người phụ nữ nhỏ này cùng nhóc con hay gây sự kia vào trong lồng ngực.
"Ngủ ngon, các thiên sứ của tôi."
Cúi đầu, hôn môi Lạc Thần Hi một cái.
Cũng nhắm mắt lại ngủ.
…
Sáng ngày thứ hai.