"Cái này... Thực ra cháu cũng không biết chị ta có đi ra ngoài hay không nữa? Lúc lửa cháy lên, thì chúng cháu không đi cùng nhau, cháu chỉ thấy chị ta thoát thân mà thôi, cũng không biết chị ta có thoát thân được hay không nữa…"
Cô nghĩ nát óc, muốn đưa ra một lý do hợp lý.
Đàm Nguyệt Như vừa nghĩ, vừa nãy Bạch Tâm Hinh dường như thật sự cũng nói như vậy, cũng có thể từng giải thích rồi.
Biểu hiện cũng khẽ hòa hoãn lại.
"Cũng đúng. Lúc đó tình huống như vậy, thực sự quá rối loạn. Cũng may Diệc Thần có ánh mắt, nếu không thì, lỡ như cô ta…vậy thì thực sự sai lầm mà! Ai!"
Dù cho bà không thích Lạc Thần Hi, thế nhưng, cũng không hề hy vọng cô ta thật sự có chuyện.
"Xe cứu thương sắp đến rồi, chúng ta mau mau đi thôi!"
Đàm Nguyệt Như kéo Mục Vân Phong, bắt chuyện với Bạch Tâm Hinh.