Bóng người thon dài kia nằm úp sấp trên mặt đất, không nhúc nhích.
Mục Diệc Thần trong lòng sợ hãi vô cùng.
Nhanh bước đến, ôm nửa người của người phụ nữ kia trên mặt đất lên.
"Người phụ nữ đần động kia, cô tỉnh lại đi! Mau tỉnh lại đi!"
Lông mi của Lạc Thần Hi hơi rung, con ngươi xoay chuyển một cái, dường như nhìn thấy hắn.
Nhưng há miệng, không phát ra được âm thanh nào cả.
Mục Diệc Thần ôm cô lên, muốn đi ra ngoài cửa,
Vào lúc này, nhiệt độ trong phòng càng cao hơn, hắn lúc đi vào đã đổ cả một thùng nước, mà bây giờ đã bị nóng đến khô ráo luôn.
Mỗi đi một bước, giống như thịt bị cháy khét.
Ống quần của hắn thậm chí đã bị lan đến, bốc cháy..
Mục Diệc Thần lại như hoàn toàn không cảm giác được gì, bảo vệ người phụ nữ trong lòng chặt chẽ, liều mạng chạy về phía trước.
Nhìn thấy sắp chạm đến cánh cửa của cửa hàng.