Lạc Thần Hi nhanh chóng mở ra cửa chống trộm, để cho bánh bao nhỏ đi vào.
Bánh bao nhỏ ôm lấy đùi của cô.
"Chị, Đường Đường rất nhớ chị!"
Lạc Thần Hi khom lưng ôm bé lên, "Chị cũng nhớ em! Chỉ là, sao cuối cùng em lại đến đây?"
Bánh bao nhỏ ôm lấy cổ của cô, cọ đến cọ lui trên mặt của cô.
Lạc Thần Hi hỏi nhiều lần, bé mới vươn bàn tay nhỏ bé ta, chỉ tay về phía sau mình, "Bà Trần đưa
Đường Đường đến đó!"
Lạc Thần Hi quay đầu nhìn lại, lúc này mới chú ý đến, dì Trần đang đứng ở cửa thang máy.
Cô ngoài ý muốn nói: "Dì Trần, cảm ơn bà đã đưa Đường Đường đến đây."
Dì Trần đi tới, thật nhanh nói: "Thiếu phu nhân à, tiểu tiểu thư thật sự muốn cô! Mấy ngày hôm nay, cô không có ở nhà, nên hai ngày rồi chưa ăn gì ả, khiến cho chúng tôi đau lòng muốn chết!"
"Cái gì cơ?!"
Lạc Thần Hi cúi đầu nhìn bánh bao nhỏ, phát hiện khuôn mặt nhỏ mũm mĩm của bé, thật sự gầy đi, con mặt cũng bị hõm vào.