Mục Diệc Thần trở lại phòng dành cho trẻ còn
Bạch Tâm Hinh đã về nhà.
Đàm Nguyệt Như cùng Mục Vân Phong kề sát bên một người bác sỹ trung niên, vẻ mặt tràn đầy lo lắng nên liên tục hỏi thăm.
"Bác sỹ Phó à, Đường Đường nhà chúng tôi thế nào rồi?"
Bác sỹ Phó trầm giọng nói: "Tôi đã thôi miên ám thị cô bạn nhỏ kia cho bé có thể yên tâm ngủ say rồi, bây giờ, tâm trạng của bé đã ổn định rồi."
"Vậy thì tốt, vậy thì tốt..." Đàm Nguyệt Như thở phào nhẹ nhõm.
"Chỉ là..."
Bác sỹ Phó dừng một chút, rồi nói: "Chỉ là, bây giờ cô bé này đã quên mất tạm thời đoạn ký ức đó, nếu như vẫn bị kích thích, thì có thể phát bệnh. Tôi nếu muốn thôi miên cho bé, thì ít mất phải mất một tuần lễ. Trong lúc đó, tuyệt đối đừng để bất cứ chuyện gì kích thích đến bé khiến mọi chuyện như thế này xảy ra thêm nữa."