Ánh mắt của Mục Diệc Thần quá mức chăm chú, quá mức nguy hiểm.
Lạc Thần Hi không tự chủ được cắn môi, hô hấp loạn lên.
Người đàn ông mở miệng, "Không nên gạt tôi!"
"Tôi không hề lừa anh! Những gì mà tôi nói đều là sự thật!"
Lạc Thần Hi nhanh chóng lớn tiếng nói.
Mục Diệc Thần nhìn chằm chằm cô một lúc lấu, nới lỏng tay ra, "Được rồi, nếu cô nói rồi, thì tôi tin tưởng cô
"A?!"
Lạc Thần Hi ngẩn người ra, vẫn chưa dứt ra khỏi sự phẫn hận trước đó.
Mục Diệc Thần nhìn thấy dáng vẻ ngây ngốc của cô, không nhịn được vươn tay, véo mặt của cô.
"Tôi phát hiện ra, lúc cô ngẩn người đến ngu ngốc, thật sự rất giống với Đường Đường đấy."
Lạc Thần Hi bị hắn véo đến đau, nên lập tức tỉnh lại, một tay bắt được cái tay của hắn, trừng mắt nhìn hắn chằm chằm.
"Mục Diệc Thần, anh tin tôi sao? Anh tin Bạch Tâm Hinh là người làm cho Đường Đường khóc hay sao hả?"