Lạc Thần Hi trợn to hai mắt, kinh ngạc mà nhìn hai đứa nhỏ.
Có chút hoảng hốt.
Bánh bao nhỏ này bày ra tư thế tổng giám đốc bá đạo như thế, xem ra thực sự có dòng máu của Mục đại thiếu!
Quả nhiên là ruột thịt mà!
Mục Diệc Thần trong nháy mắt đen mặt, buông người phụ nhỏ trong lồng ngực nhỏ ra, xoay người nhanh chân hướng đi đến sô pha..
Bánh bao nhỏ đã hạ gục được bé trai rồi, bờ môi sắp áp sát lên khuôn mặt trắng mịn của Bạc Thiếu Hiên.
Đúng lúc này, bỗng nhiên bé cảm thấy thân thể nhẹ bẫng, bị người khác ôm lên.
Bánh bao nhỏ sợ hết hồn, quay đầu nhìn lại,thì phát hiện là ba ba, dứt khoát mà đạp cái chân ngắn nhỏ, giãy dụa.
Ngoài miệng còn nó: "Ba ba, buông Đường Đường ra, Đường Đường muốn anh Thiếu Hiên!"
Lạc Thần Hi ở bên cạnh nhìn, không nhịn được ngơ ra,
Ôi trời ơi, em mà như thế thì sẽ hại chết con rể tương lại có biết hay không hả?"
Bánh bao nhỏ dĩ nhiên không hề biết.