Tiết Mộng Kỳ hết sức dùng cả người mình cọ xát vào cánh tay của Bạch Thế Huân.
Cô ta rất tin tưởng đối với vóc người của chính mình.
Bất kỳ đàn ông nào cũng không thể tức giận và thờ ơ không hề động lòng với cô ta được.
Nhưng ai mà ngờ, Bạch Thế Huân bỗng nhiên dùng sức, đẩy cô ta ra.
Tiết Mộng Kỳ lảo đảo vài bước, suýt chút nữa ngã xuống đất.
Không dám tin quay đầu, "Bạch nhị thiếu, sao anh lại…"
Nụ cười trên mặt của Bạch Thế Huân biến mất, lạnh lùng lườm cô ta, "Ai cho phép cô nói chuyện với Phương thư ký như vậy hả?"
Tiết Mộng Kỳ ngớ ngẩn, "Nhưng mà… nhưng… không phải anh vừa mới nói… cô ta quản quá rộng hay sao?"
"Tôi nói người của tôi, là chuyện của tôi, cô thì có tư cách gì mà nói cô ấy cơ chứ? Cô cho mình là ai hả?"
Bạch Thế Huân xì một tiếng khinh bỉ, rồi xoay người không hề quay đầu lại mà rời đi.
…
Ở một chỗ khác.