Mục Vi Vi nổi giận đùng đùng mà nhìn cô chằm chằm.
Lạc Thần Hi cười cợt, "Mục Vi Vi, dù cho em tuổi nhỏ, nhưng mà, đừng có mà nói chuyện không chịu trách nhiệm nhé. Tôi nhốt người đàn ông khác vào một căn phòng khi nào hả? Trong phòng nghỉ không hề có ai, thì tôi ngồi chút có sao đây? Có liên quan gì đến anh hai của em chứ?"
Mục Vi Vi cả giận nói: "Chị nghĩ tôi ngớ ngẩn sao? Đây rõ ràng là phòng nghỉ của Trần Hi Lạc!"
"Em nhớ nhầm rồi. Không tin thì, chính em vào mà xem."
Mục Vi Vi nghi ngờ liếc nhìn cô.
Bước đến trước cửa, rồi đẩy cửa đi vào.
Trong phòng, quả nhiên không có ai.
Ngay cả một cái bóng của Trần Hi Lạc.
Mục Vi Vi thở phào nhẹ nhõm.
Nam thần của cô ta không hề bị người phụ nữ xấu xa này vấy bẩn.
Nhưng đồng thời, cũng vô cùng thất vọng.
Này hôm nay cô ta tốn hết ba bò chín trâu, mới giấu được cơ sở ngầm của anh hai, mà lén trốn học đến đây.