Lạc Thần Hi cúi đầu vừa nhìn, thì thấy chiếc cà vạt này quen quen.
Hình như là lần đầu cô đến cửa hàng kia chọn vải, đã làm ra cái này cho Mục Diệc Thần.
Lúc đó, Mục Diệc Thần còn lộ ra mặt ghét bỏ mà cảnh cáo cô "Đừng nghĩ đến chuyện quyến rũ hắn", kết quả là, bây giờ lại chủ động thắt cái này sao?
Mục Diệc Thần chủ động cúi người xuống.
Chờ một lúc, vẫn thấy người phụ nữ đứng im tại chỗ, nên lên tiếng thúc giục: "Nhanh lên đi!"
Lạc Thần Hi lúc này mới giơ tay, cầm lấy cà vạt vòng qua cổ của hắn, thắt thành một nút thật đẹp.
Mục Diệc Thần sờ sờ cà vạt, khẽ cong đôi môi mỏng, "Tay nghề không tệ đâu?"
"Dù sao tôi cũng là nhà thiết kế đấy! Nếu như ngay cả cà vạt mà không biết thắt, thì sao mà sống được cơ chứ!" Lạc Thần Hi vẫy tay, "Vậy tôi đi trước đây…"
Mục Diệc Thần lại cầm cổ tay của cô lại, "Không cho trêu ong ghẹo bướm, nhớ kỹ chưa hả?"
"Biết rồi biết rồi, buổi tối gặp lại nhé!"