Mục Diệc Thần nheo mắt lại, nhìn chằm chằm bờ môi mím chặt của cô, ánh mắt dần tối đen đi.
"Gọi điện thoại, rồi nói rõ ràng với cái tên Thang gì đó đi!"
Lạc Thần Hi tức giận đến chết, nhưng mà cô hoàn toàn bị khống chế rồi, thực sự không có sức mà chống lại được người đàn ông này.
Cô cắn môi, thay đổi chiến thuật, giọng nói lập tức mềm mại hẳn ra.
"Mục Diệc Thần, anh để cho tôi đi chụp hình đi mà! Tôi đã đồng ý với người ta rồi, nếu như đổi ý, thì làm sao mà sống được trong cái giới thời trang này kia chứ? Anh không thể thông cảm cho tôi được hay sao hả?"
Mục Diệc Thần cong môi, "Không sống được thì đừng lăn lộn nữa, lẽ nào tôi không nuôi nổi cô hay sao hả?"
Lạc Thần Hi nghẹn lời.
Người đàn ông này thực sự quá bá đạo rồi!
Cô tự nói thầm trong lòng mình không thể tức giận, không thể tức giận...