Khuôn mặt nhỏ trắng nõn nà hơi chu lên, một đôi mắt to tròn, sáng lấp lánh.
Bánh bao nhỏ trực tiếp chạy về phía của Lạc Thần Hi.
Nhưng, Lạc Thần Hi đang được Mục Diệc Thần ôm, nên dù bé muốn, thì cũng chỉ có thể ôm lấy bắp đùi của ba ba, nhảy tưng tưng phía dưới đất mà thôi.
Lâm Thăng sững sờ.
Cô bé này thật đáng yêu mà!
Điều quan trọng là, lớn lên thì đặc biệt giống như Lạc Thần Hi, thực sự giống như phiên bản thu nhỏ của cô.
Lâm Thăng há miệng, "Đây sẽ không phải… con gái của Lạc tiểu thư chứ?"
Lục Văn Quân lườm hắn một cái, "Cậu nói cái gì vậy hả? Nếu tôi có cháu gái đáng yêu như thế, thì dù nằm mơ tôi cũng muốn cười tỉnh luôn đấy! Đây là đứa nhỏ thân thích trong nhà mà thôi!"
Mới vừa rồi còn nghĩ Lạc Thần Hi khoác lác, nhưng bây giờ nhìn thấy, không chỉ Mục đại thiếu rất săn sóc cô, mà cả cô công chúa của Mục gia cũng hoàn toàn khác so với tưởng tượng của bà.