Lạc Thần Hi trong lòng thấp thỏm một chút.
Mục đại thiếu cảm giác không khỏi cũng quá nhạy cảm đấy chứ?
Sẽ không bị hắn nhìn ra chuyện gì đấy chứ?
Cô ép buộc bản thân bình tĩnh lại, miễn cưỡng nói: "Tôi có gì mà phải căng thẳng chứ? Tôi chỉ cảm thấy mất mặt mà thôi! Mất mặt lắm anh có biết hay không hả? Đến cùng anh có đi không hả?
Mục Diệc Thần nhìn chằm chằm cô một lúc, nheo mắt lại nói, "Không đi!"
. . .
Cùng lúc đó.
Trên hành lang của lầu ba, bị hai người bỏ lại thì Lâm Thăng đứng ngây ra một lúc, nội tâm có loại thất vọng không thể nào diễn tả nỗi thành lời được.
"Không nghĩ ra, Lạc tiểu thư cũng đã có bạn trai, nhìn qua hình như là người rất có địa vị. . ."
Từ khi lần thứ nhất nhìn thấy Lạc Thần Hi, thì Lâm Thăng đã có cảm giác cõi lòng lạnh ngắt ba mươi năm nay của mình, có một vết nứt rồi.
Đáng tiếc, còn chưa kịp có biểu lộ, thì đã gặp phải đả kích nặng nề như vậy.
Hắn thở dài, xoay người chuẩn bị rời đi.