Trời tối cõi người rơi vào thinh lặng.
Nhà lớn của tập đoàn Bạch Thị.
Văn phòng của tổng giám đốc ở tầng cao nhất, đèn vẫn sáng trưng như cũ.
"Bạch Thế Huân, anh là cái tên biến thái không biết xấu hổ mà, anh lại dám trắng trợn ban ngày ban mặt cướp đoạt phụ nữ đàng hoàng như thế! Anh mau thả tôi xuống, anh đang bắt cóc co biết không hả!"
Phương Tử Thiến cả một chặng đường dài liều mạng mà giãy dụa, chống đỡ không phối hợp.
Khóe miệng của Bạch Thế Huân giật giật, "Phương Tử Thiến, cô câm miệng cho tôi! Cô đã từng gặp người phụ nữ nào thô lỗ như cô chư hả, lớn lên cứ thích hô to gọi nhỏ như vậy hay sao?"
Cũng may bây giờ là ban đêm, trong công ty không có nhiều người.
Bằng không, hai người bọn họ ngày mai sẽ thành đối tượng tin đồn cho toàn bộ công ty xì xào thảo luận.
Bạch Thế Huân trong cơn tức giận, dứt khoát trực tiếp vác lấy cô trên vai, đi vào thang máy dành riêng cho tổng giám đốc luôn.