"Lạc Thần Tâm, cô đứng lại đó cho tôi! Các cô lừa gạt tôi chuyện gì đúng không?!"
Mục Diệc Thần nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn một người lớn một đứa bé đứng đó.
Thực sự họ muốn lật trời rồi!
Năm nay con gái của hắn mới có ba tuổi rưỡi, mà mình đã có con rể rồi sao?
Cái thằng oắt con nào ăn gan hùm mật báo, dám để ý đến công chúa nhỏ nhà hắn chứ?
Bánh bao nhỏ nhìn thấy mặt ba ba mình đen đi, thì cũng nhận ra mọi chuyện có chút không đúng lắm.
Vẻ mặt vô tội nháy mắt một cái, rụt cổ lại, vùi mặt vào trong lồng ngực của Lạc Thần Hi.
Lạc Thần Hi cười gượng hai tiếng: "Anh nghe lầm thôi!"
"Nghe lầm sao? Lỗ tai của tôi rất thính đấy! Cô thả Đường Đường ra, để tự con bé nói với tôi đi."