Lạc Thần Hi trợn to hai mắt, "Anh là bạo quân hả? Tôi chỉ biểu diễn chút thôi, còn phải có sự cho phép của anh hay sao?"
"Cô đừng quên, dù sao bây giờ cô cũng là thiếu phu nhân của Mục gia đấy, là người phụ nữ của Mục Diệc Thần tôi! Tôi đương nhiên có tư cách quản cô rồi!" Mục Diệc Thần lạnh lùng nói.
Lạc Thần Hi chớp mắt một cái, chờ đến khi phản ứng lại, thì trong nháy mắt khuôn mặt đã hiện lên mộ tầng ửng đỏ.
"Anh... Anh đang nói linh tinh gì thế hả? Ai là người phụ nữ của anh hả?"
Cô cắn môi, theo bản năng mà phủ nhận.
Ánh mắt của Mục Diệc Thần lạnh lùng đi, "Ha, đêm tân hôn cô bỏ thuốc tôi, nhanh như vậy đã quên hết rồi sao?Chẳng qua, cũng hai tháng rồi chúng ta chưa ngủ với nhau mà thôi, có thể trí nhớ của cô không được tốt lắm. Tôi không ngại giúp cô nhớ lại đâu."
Cùng với giọng nói trầm thấp nguy hiểm của hắn, thì bàn tay lớn Mục Diệc Thần dùng để trói tay của Lạc Thần Hi càng thêm sức.
Lạc Thần Hi bị hắn ôm sát vào trong ngực.