Mục Diệc Thần lập tức đứng dậy từ trên ghế sa lông, ngay cả áo khóa cũng không cầm theo, trực tiếp bước ra khỏi biệt thự.
Cửa lớn bị đóng sầm lại.
Không bao lâu, truyền đến tiếng khởi động xe thể thao trong sân biệt thự.
Đến lúc này, Lạc Thần Hi mới mở mắt ra.
Chống đỡ bản thân ngồi dậy, nhưng sức lực toàn thân dường như bị cướp hết, chỉ có thể xụi lơ trên ghế sa lông.
Vừa nãy cô cũng đã cảm giác được Mục đại thiếu cứng rắn rồi căng thẳng chống đỡ phía trên cô, tưởng chí cần, một giây sau, Mục Diệc Thần sẽ trực tiếp đè ngã cô luôn.
Nhưng ai biết được, hắn lại trực tiếp đứng dậy rời đi rồi.
"Anh... Rốt cuộc tại sao chứ..."
Lạc Thần Hi tự lẩm bẩm, nhớ đến âm thanh lạnh lùng trước lúc đi của Mục đại thiếu, bỗng nhiên ngực nhói lên một chút.
Một loại cảm giác khủng hoảng xa lạ này hiện lên trong lòng.
Trong nháy mắt, cô mới nhớ đến việc lao ra cửa, ngăn cản Mục Diệc Thần, để hắn không đi.