Lạc Thần Hi ngồi ngay ngắn trước người đàn ông kia.
Có phải quá trẻ con hay không vậy chứ?
Vậy mà lại cướp cá của con gái mình để ăn sao!
Nếu là bình thường, thì cô đã sớm không nhịn được mà nhổ nước bọt rồi.
Thế nhưng bây giờ... chính mình còn có việc cầu xin người ta, nên có đâu dám đắc tội với Mục đại thiếu cơ chứ.
"Chuyện này... để tôi đi xem Đường Đường thử coi, dường như bé sắp khóc..."
Lạc Thần Hi không yên lòng, đứng dậy đi lên trên lầu.
Vừa bước vào phòng em bé vừa nhìn thấy, bánh bao nhỏ đang ngồi ở trên giường, đã không còn khóc, nhưng vành mắt vẫn cứ hồng hồng, khuôn mặt nhỏ nhắn vì ba ba mà oan ức, nên môi chu chu.
"Đường Đường ngoan nào, đừng buồn nhé, do ba ba của em quá ngây thơ, chúng ta không cần để ý đến!"
Cô ngồi ở mép giường, ôm bánh bao nhỏ vào trong ngực, thấp giọng dụ dỗ bé.
Bánh bao nhỏ vùng vẫy một lúc lâu, không có tránh ra, mà trực tiếp vùi mặt vào cổ của Lạc Thần Hi.