Lạc Thần Hi ho khan hai tiếng: "Khụ khụ, cô của em nói không đừng, nên đừng nghe cô của em nha."
Bị cặp mắt to tròn hồn nhiên kia nhìn chằm chằm, không biết tại sao, đột nhiên cô cảm giác có chút chột dạ.
Theo đuổi Mục Diệc Thần sao...
Làm sao có thể chứ?
Dù cho sắc đẹp của Mục đại thiếu có thể thay cơm, nhưng mà, tính khí thực sự khiến người ta không dám khen luôn đấy.
Nếu như cô thật sự theo đuổi Mục đại thiếu, thì hắn nhất định sẽ mang một vẻ mặt ghét bỏ rồi lướt qua cô, để không cho cô tưởng bở cho mà xem.
"Chị ơi?"
Mặt của bánh bao nhỏ bỗng nhiên dính sát vào.
Lạc Thần Hi lúc này mới phát hiện, bản thân nghĩ về Mục Diệc Thần đến bần thần luôn.
Cô nhanh chóng vỗ vỗ lên khuôn mặt có chút nóng của mình, đứng dậy, "Được rồi, chị đi nấu cơm, Đường Đường muốn ăn cái gì nào?"
Chân ngắn của bánh bao nhỏ bước từng bước nhỏ, vui vẻ theo sát ở sau lưng cô, "Em muốn ăn bánh pútđing ô mai, sườn xào chua ngọt, còn có..."