Lạc Thần Hi hoàn toàn không có chú ý, mặt của người đàn ông ngồi bên cạnh mình đã đen như than.
Cô chăm chú lướt Weibo, không ngẩng đầu, còn vui vẻ nói: "Quá tốt rồi, vấn đề đều được giải quyết hết rồi. Có Thịnh tổng đứng ra, thì không cần phiền toái đến anh nữa. Lần này anh không lo lắng tôi làm mất mặt anh đấy chứ hả?"
Trong lòng của Mục Diệc kìm lửa giận, không thể nào bộc phát ra được.
Vì phiền muộn trong lòng, mà đột nhiên đạp chân ga.
Xe thể thao như mũi tên rời cung, lập tức lao lên phía trước.
Lạc Thần Hi không thể ngồi vững vàng, thân thể bỗng nhiên động đậy một cái, suýt chút nữa đụng vào khung cửa sổ phía trên xe.
"Mục Diệc Thần, anh. . . Anh lái xe nhanh như vậy làm cái gì chứ? Chậm một chút, như thế này không an toàn quá rồi đấy!"
Mục Diệc Thần nghiêm mặt, không để ý đến cô, trái lại tốc độ xe càng đến cực hạn.
"Chậm. . . Chậm một chút, Mục Diệc Thần. . . Anh lái chậm một chút có được hay không? Tôi đau đầu quá. . ."