"Mục Diệc Thần, anh đùa tôi!"
Lạc Thần Hi cắn răng, hận không thể đánh hắn một quyền.
Mục Diệc Thần chậm rãi ngồi dậy, dù bận vẫn ung dung đất nói: "Nếu không phải do tôi có lòng tốt mà nhắc nhở cô, thì chờ thêm chút nữa cô sẽ chảy nước miếng mà thôi, tôi chỉ đề phòng chuyện đó xảy ra mà thôi."
Khi hắn đứng dậy, cả cơ thể trần trụi lộ ra bên ngoài không khí.
Lạc Thần Hi không nhịn được ngắm thêm vài lần.
"Nước miếng kìa..."
"Anh mới chảy nước miếng á!" Lạc Thần Hi lườm hắn một cái, bỗng nhiên nhớ ra cái gì đó, "Đúng rồi, anh…làm sao anh lại ở trên giường của tôi chứ? Chúng ta không phải đã chia phòng rồi hay sao hả?"
Mục Diệc Thần mím môi mỏng, vẻ mặt ngay lập tức lạnh mấy phần.
Rất tốt, hắn xuất ngoại lâu như vậy, người phụ nữ này chỉ nhớ rõ bọn họ đã chia phòng ngủ mà thôi!