Lạc Thần Hi suýt chút nữa cắn luôn đầu lưỡi của chính mình!
Mục Diệc Thần đúng là khắc tinh của cô mà.
Làm sao lại hỏi chuyện đó chứ, mỗi câu lại còn khó khăn như vậy nữa chứ!
"Rốt cuộc, phải làm thế nào đây?" Mục Diệc Thần cau mày.
Lạc Thần Hi vội hỏi: "Anh... Anh nghe tôi giải thích đã! Chuyện này vốn là hai việc khác nhau nha. Tôi bảo ba người kia cởi quần áo, chỉ vì bọn họ ăn mặc khó coi mà thôi. Mục đại thiếu anh có thẩm mỹ cao như thế, ăn mặc còn đẹp trai như vậy! Đẹp xa đến mấy mét còn nhìn thấy! Không cần cởi đâu, thật sự không cần cởi!"
Mục Diệc Thần cong môi mỏng, "Còn có mắt nhìn đấy."
"Khụ khụ, quá khen, là bởi vì mỗi ngày ở cùng Mục đại thiếu anh minh thần võ, nên thẩm mỹ của tôi tăng cao mà thôi." Lạc Thần Hi liều mạng nịnh hót, mong anh buông tha.
Mục Diệc Thần quay đầu, ở một góc mà cô không nhìn thấy, khóe miệng hơi cong lên.
"Muốn tôi ngồi tư thế như thế nào đây?"