Bàn tay đàn ông các khớp xương rõ ràng, dọc theo bắp đùi thon dài của cô hướng lên trên, trực tiếp lật làn váy của cô lên.
Lạc Thần Hi nỗ lực muốn bò về phía trước.
Lồng ngực cường tráng mạnh mẽ của Mục Diệc Thần kề sát trên lưng của cô, khí tức nóng bỏng thởi bên tai của cô, từng cái liếm hôn rơi vào trên cổ của cô.
Lạc Thần Hi có một loại ảo giác.
Phảng phất bản thân như một con thỏ trắng đáng thương đang rơi vào miệng cọp, chỉ cần con cọp ác bá khi há miệng một cái, có để cắn cổ của cô thành hai khúc, đem cô ăn sạch sành sanh vào bụng.
Đúng lúc này, điện thoại di động của cô bỗng nhiên vang lên.
"Con thỏ nhỏ ái da, đem cửa sổ nho nhỏ mở ra, nhanh mở mở một chút đi..."
Truyền đến tiếng chuông, lại là âm thanh của Đường Đường đang bi bô hát.
Sắc mặt của Mục Diệc Thần lập tức trở nên cực kỳ quỷ dị.
Vốn cả người máu sôi đến nửa người dưới rồi, nghe đến tiếng ca hát của cô công chúa nhỏ, nhiệt độ lập tức nguội lạnh đi.