Mục Diệc Thần cười gằn ha ha.
Lá gan của Trác Phong bây giờ lớn rồi, dám đem hành tung của hắn để lộ ra ngoài.
Chờ đến Nam Cực làm thức ăn cho chim cánh cụt đi!
"Không đi!"
"Mục Diệc Thần, có chuyện gì xảy ra với cậu vậy hả? Từ khi cậu kết hôn, mỗi lần anh em tụ tập thì cậu không chịu đi, sẽ không phải bị cái người phụ nữ hồ ly tinh kia mê hoặc rồi đấy chứ? Đúng rồi, tôi nghe Cẩn Tư nói, cậu còn ném mấy chục triệu mua một cửa hàng vải của Hạ gia nữa, không lẽ đều là sự thật hay sao?"
Mục Diệc Thần cau mày, "Nói chuyện khách khí một chút! Dù sao cô ta cũng là người của Mục gia!"
"Mịa nó, Mục Diệc Thần! Cậu thực sự sẽ không động lòng với cái loại phụ nữ kia đấy chứ?" Bạch Thế Huân sợ hãi nói.
Nghe nói như thế, trong lòng của Mục Diệc Thần trong lòng hậm hực.
"Sao cậu cứ hay đoán mò này nọ như vậy chứ? Qua thì qua!"
Cúp điện thoại, hắn chỉ thị tài xế chuyển hướng.