Ngực Mục Vi Vi bị nghẹn, tức giận đến mức không nói nên lời.
Sắc mặt của Bạch Tâm Hinh cũng cực kỳ khó coi.
Người phụ nữ này lại không hề sợ hãi!
So với tưởng tượng của cô ta, còn khó đối phó hơn nhiều.
Lạc Thần Hi liếc nhìn cô ta, không nói nữa, xoay người bước vào phòng dành cho trẻ con.
Nhưng mà, như thế nào cô cũng không tưởng tượng ra được, người đàn ông như Mục Diệc Thần, có thể vụng trộm cùng người phụ nữ trong thư phòng như vậy...
Hơn nữa, mười lăm phút...
Nếu như Mục Diệc Thần thật sự nhanh như vậy thì đã tốt rồi!
Trong đêm tân hôn, cô sẽ không bị chơi đùa đến thảm hại như vậy.
Ngày thứ hai suýt chút nữa không dậy nổi trên giường.
Đến bây giờ chừng mấy ngày đã trôi qua, mà còn cảm thấy eo cùng chân vẫn run rẩy.
"Chị?" Bánh bao nhỏ nghiêng đầu, lên tiếng.
Lạc Thần Hi hoàn hồn, nhanh chóng ôm lấy bánh bao nhỏ, "Đường Đường thật xinh đẹp. Được rồi, chúng ta đi ăn cơm tối thôi!"