Một dáng người cao lớn đang đứng trước cửa phòng họp.
Khuôn mặt điển trai anh tuấn đủ sánh ngang với bất kỳ một người mẫu nam nào, và chiếc áo khoác màu đen làm nổi bật cảm giác cấm dục mạnh mẽ, mọi góc độ đều cực kỳ đẹp trai.
Chỉ là có vẻ khá thiếu kiên nhẫn.
"Thịnh tổng? Thịnh tổng nào? Đây là cán bộ cấp cao của tập đoàn SL sao?"
"Thậm chí ngay cả Thịnh tổng mà anh cũng không biết! Đó là chủ tịch của tập đoàn nhà thiết kế SL Thịnh Dục đó! Còn được gọi là "Bố già thời trang", là nam thần thời trang có tiếng nói nhất trong nước!"
"Bên ngoài anh ấy còn đẹp trai hơn cả trên những bìa tạp chí! Trời ạ, chúng ta đúng là quá may mắn mà, lại có thể tận mắt nhìn thấy anh ấy. Nghe nói khó khăn lắm một năm Thịnh tổng mới đến thăm tổng bộ công ty được mấy lần…"
Những người dự thi bàn luận rôm rả, vẻ mặt cũng lộ rõ sự hưng phấn.
Tầm mắt của Lạc Thần Hi nhìn đến Thịnh Dục.
Đây chính là "Bố già thời trang" trong truyền thuyết, trẻ hơn nhiều so với tưởng tượng của cô, xem ra còn chưa tới ba mươi tuổi.
Thịnh Dục nhướn mày, "Andy, lão Hoàng không phải nói là lần này xuất hiện nhà thiết kế thiên tài sao? Người đó đang ở đâu? Thời gian của tôi rất quý giá, nhanh đưa cô ta đến đây cho tôi gặp."
"Híc, cái này thì..."
Lúc đó, mồ hôi lạnh trên trán của Andy liền chảy ròng ròng.
Không ngờ Thịnh Dục lại đến ngay lúc lúc này.
Ban đầu bọn họ phát hiện thiên tài hiếm có, còn hào hứng chạy đến Thịnh tổng khoe khoang thành tích, kết quả thì, tra ra được người này lại có quá khứ đen tối về việc sao chép!
Điều này khiến hắn không biết nên trình bày như thế nào với Thịnh Dục?
"Khụ khụ, Thịnh tổng... Lúc phỏng vấn có xảy ra chút việc ngoài ý muốn nên chúng tôi đã phạm chút lỗi nhỏ... Không bằng mời anh về văn phòng nghỉ ngơi một chút, tôi sẽ xử lý tốt chuyện này, sau đó sẽ giải thích tỉ mỉ cho ngài nghe..."
"Hai giờ chiều ngày hôm nay, buổi ra mắt sản phẩm mùa xuân mới của SL sẽ bắt đầu. Ông có biết tôi bỏ bao nhiêu việc để tới đây không hả? Bớt nói nhảm đi, ông chỉ cần nói cho tôi, bốn tập tác phẩm này rốt cuộc là của ai?"
Thịnh Dục lấy một tập tác phẩm từ trong áo gió ra, quơ quơ trước mặt người đàn ông có ria mép.
Bìa ngoài in số "12" to lớn ngay lập tức làm cay mắt Tả Hiểu Tình.
Thịnh Dục lại chọn tập tác phẩm của Lạc Thần Hi? Còn chỉ thẳng tên muốn tìm cô ta nữa chứ?
Làm sao có thể như vậy được chứ? Làm sao Thịnh Dục có thể để ý cái tác phẩm chết tiệt kia của cô ta chứ?
"Thịnh tổng..." Tả Hiểu Tình nhịn không được, mở miệng.
Thịnh Dục nheo mắt lại, "Tập tác phẩm này là cô sao?"
Hắn vừa nói, vừa nhìn váy trên người của Tả Hiểu Tình, nhìn thấy đôi ủng da cô mang thì lông mày lập tức nhíu lại, "Không có khả năng lắm thì phải?"
Nhận ra được tầm mắt của Thịnh Dục và nghe thấy câu hỏi của hắn, mặt của Tả Hiểu Tình nhanh chóng đỏ bừng lên.
Thịnh Dục ghét cô mặc đồ này giống y như Lạc Thần Hi!
"Tập tác phẩm này đúng là không phải của em, thế nhưng..."
"Không phải cô, vậy thì cô nói cái gì chứ? Tôi hỏi cô sao?"
Tả Hiểu Tình bị hai câu nói của hắn làm cho giận dữ và xấu hổ nhưng cũng không thể không nói tập tác phẩm này là sao chép! Người số 12 kia đã từng bị học viện nghệ thuật hoàng gia nước Y đuổi học vì đức hạnh không tốt! Anh tuyệt đối đừng để bị cô ta lừa gạt!
Nghe thấy những lời này, cuối cùng Thịnh Dục lần đầu tiên cũng nhìn thẳng về phía Tả Hiểu Tình.
"Cô nói cái gì?"
Tả Hiểu Tình cho rằng Thịnh Dục tin mình nên càng thêm hưng phấn, nhanh chóng thêm mắm dặm muối lặp lại từng chữ những câu đã nói trước đó với người đàn ông có ria mép.
Nói xong, cô khiêu khích liếc nhìn Lạc Thần Hi.
Lạc Thần Hi luôn trong bộ dạng nữ vương ăn trên ngồi trước, không lẽ thực sự coi bản thân mình là thiên tài sao?
Không phải ngày hôm nay cũng bị tập đoàn SL đuổi ra hay sao chứ!
Nói không chừng còn bị toàn bộ giới thời trang phong sát.