Lần này... cô ta thật sự xong đời rồi!
Tên Reis này đã không còn đầu óc nữa rồi, đã vậy còn cực kỳ sợ Mục Diệc Thần, bị hắn uy hiếp một lần đã nói hết ra toàn bộ chân tướng!
Không lẽ hắn ta không biết, chân tướng bị bại lộ thì hắn ta cũng sẽ chết rất khó coi sao?
Lạc Thần Tâm hận đến muốn chết, vào lúc đó, đã không còn kịp nữa rồi.
Bạch Thế Huân tức giận cắn chặt răng, quay đầu nhìn Mục Diệc Thần: "Giao hai người kia cho tôi! Tôi nhất định sẽ khiến chúng biết cái gì là sống không bằng chết!"
Mục Diệc Thần hé mắt, còn chưa kịp nói gì thì Lạc Thần Tâm đã hoảng sợ hét lên.
"Bạch nhị thiếu gia, van xin cậu tha cho tôi, tôi thật sự biết sai rồi! Tôi… Tôi nguyện ý lấy công chuộc tội, dẫn cậu đi nước F tìm Bạch đại tiểu thư…"
Bạch Thế Huân cười lạnh một tiếng, một bước vọt tới, nắm chặt lấy cổ áo Lạc Thần Tâm, nhấc cô ta dậy.